Một người tính khí nóng nảy, miệng mồm độc địa, dù tâm địa tốt đến đâu cũng sẽ khiến người khác e ngại mà lánh xa. Nên dù có đủ lý lẽ cũng nên nhẹ nhàng một chút, lý cần thẳng nhưng khí nên hòa.
Một lần tha thứ là một lần tạo phúc, lòng càng rộng thì phúc sẽ càng lớn.
Khi muốn phê bình người khác, trước nên xét lại mình đã hoàn thiện hay còn lỗi lầm nào không, rồi hãy nói!
Gặp việc, nói nhiều không bằng nói ít, nói ít không bằng nói đúng lúc.
Đừng quá khắt khe với người lầm lỡ, nhưng hãy tránh xa những kẻ không chịu chấp nhận và sửa đổi sai lầm.
Nên nhớ: nhường nhịn lần thứ nhất là độ lượng, lần thứ hai là bao dung, nhưng lần thứ ba sẽ biến thành nhu nhược.
Đừng ngại việc nhiều, chỉ e nhiều chuyện. Bận rộn sẽ tránh được thị phi, còn quá rãnh rỗi sẽ không có niềm vui ý nghĩa.
Không sợ bị người đâm sau lưng, chỉ lo khi quay đầu, lại nhìn thấy kẻ mình từng đối xử bằng cả tấm chân tình.
Không ngại trải lòng với bè bạn, chỉ e vừa quay lưng đi, liền bị biến thành chuyện cười trong cuộc hàn huyên của kẻ khác.
Bạn cho rằng hành vi cao nhất của giao tiếp là gì? Chính là đối với người dù gần gũi, thân thiết nhất vẫn giữ thái độ tôn trọng và kiên nhẫn!
Biết cách hóa giải muộn phiền, là trí tuệ. Có thể chia sẻ thương yêu, chính là hạnh phúc.
Chỉ cần nhớ rằng: “Sáng nhất là mặt trời, có ơn lớn nhất là Cha Mẹ. Quân tử thì rộng lượng, tiểu nhân thường hay tính toán”, bạn sẽ có cách ứng xử phù hợp trong cuộc đời.
(st)