Bài Học Cuộc Sống, Sưu Tầm

Những điều nhỏ nhoi sẽ được nhớ đến

Gần đây, tôi đang trong một chuyến đi giới thiệu sách mở rộng, và đã tham dự nhiều chương trình rất hào hứng trên đài truyền hình và truyền thanh quốc gia. Tôi đã nói chuyện với những đám đông thính giả đầy nhiệt tình, và được nhà xuất bản, công chúng cũng như hết thảy mọi người đối xử cực kỳ tốt đẹp. Vào lúc đó, tôi đã có được cuốn sách bán chạy nhất nước Mỹ, cuốn «Dont Sweat the Small Stuff» (Đừng cáu gắt vì những chuyện vặt), và rất được trân trọng nhờ vào việc này. Mọi chuyện đều tuyệt vời, chỉ trừ ra một việc – tôi nhớ cực kỳ những công việc thường ngày và những lúc chúng tôi bên nhau trong gia đình.

Vào một đêm, tôi gọi về nhà và hai đứa con gái tôi hát cho tôi nghe qua điện thoại, rồi thay phiên nhau kể cho tôi nghe là chúng yêu thương tôi như thế nào và tưởng như không thể chờ đợi nổi cho đến khi tôi về. Chúng đang chạm khắc những quả bí ngô chuẩn bị cho ngày lễ Halloween và hứa sẽ dành cho tôi một quả to nhất. Khi tôi gác điện thoại ở phi trường Chicago, tôi bắt đầu khóc.

Những giọt nước mắt của buồn vui lẫn lộn, của sự xúc động sâu xa đến nỗi tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc. Tôi chợt nhận ra rằng, cho dù cuộc sống của bạn có tuyệt vời đến đâu, cho dù bạn nuôi những hy vọng và mơ ước gì, hoặc bất cứ điều gì xảy đến cho sự nghiệp của bạn và cuộc đời bạn, thì có những điều nhỏ nhoi vẫn là quan trọng nhất.

Đêm hôm đó, trong khi tôi bay đến Hartford, Connecticut để tham dự một chương trình khác nữa, tôi hồi tưởng lại những kỷ niệm êm đẹp nhất của mình. Và bạn có thể đoán được gì không? Đó không phải là những kỳ nghỉ hào hứng nhất hay những thành đạt lớn lao nhất của tôi. Cho dù những điều này là quan trọng đối với tôi, nhưng những kỷ niệm thật sự khắc sâu nhất là những gì xúc động đến sâu thẳm trong lòng tôi – như một lần tôi đang gặp việc thật sự bối rối và con gái nhỏ của tôi, Kenna, cảm nhận được tâm trạng đó, ôm chặt lấy tôi và nói: «Bố ơi, rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi mà.»

Lúc đó nó chỉ mới 4 tuổi! Cho đến gần hai năm sau mà tôi vẫn còn như cảm nhận được cái ôm chặt của nó, và nghe được giọng nói an ủi của nó. Và có một dạo con gái lớn của tôi, Jazzy và tôi bị cảm nặng cùng một lúc. Cha con tôi ngủ đêm với nhau, an ủi lẫn nhau và cùng chịu đựng với nhau. (Tôi sẽ không kể bạn nghe những chi tiết đâu!) Thế rồi, có một lúc, nó nhìn tôi bằng một cái nhìn ngọt ngào nhất mà tôi đã từng được biết, và bằng một giọng yếu ớt, dịu dàng, nó bảo tôi: «Bố ơi, con sẽ chẳng bao giờ quên những giây phút này đâu. Cảm ơn bố đã ở bên con.» Nó sẽ chẳng bao giờ quên, cũng như tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Và rất xứng đáng nếu có phải trải qua một cơn cảm cúm khủng khiếp nhất đời để lại được nghe những lời như thế.

Đối với tôi, đây là một trong những điểm quan trọng nhất của tập sách này. Rất dễ rơi vào khuynh hướng dành cả cuộc đời mình để hy vọng mãi là mọi thứ rồi đây sẽ tốt đẹp hơn. Hầu hết mọi người trong chúng ta trông đợi những thăng tiến, những sự kiện đặc biệt, những kỳ nghỉ và những điều nổi bật. Và tất nhiên những điều như thế là tuyệt vời để mong đợi. Tuy nhiên, nếu chúng ta chú ý quá nhiều vào những trường hợp khá hiếm hoi này, chúng ta có thể bỏ lỡ đi những sự kiện rất bình thường, nhưng rất tuyệt vời, vẫn xảy ra đều đặn trong cuộc sống – những nụ cười hay những trận cười của trẻ con, được chứng kiến những cử chỉ tốt đẹp rất đơn sơ, chia sẻ một buổi bình minh hay hoàng hôn tuyệt đẹp với người mà bạn yêu thương, hay quan sát màu sắc thay đổi của lá cây khi mùa thu đến. Những điều này chính là những chất liệu làm nên cuộc sống và ký ức.

Nếu bạn tự nhắc nhở mình để biết tìm kiếm và thưởng thức những điều nhỏ nhoi này, năng lực quan sát của bạn sẽ dần dần được nâng cao. Bạn sẽ bắt đầu nhìn những điều tầm thường theo một cách khác thường hơn nhiều. Nếu bạn dành ra đôi phút để hồi tưởng lại những gì thật sự đáng kể trong cuộc sống của mình, tôi nghĩ rằng bạn sẽ đồng ý – chính những điều nhỏ nhoi là đáng kể nhất.

(st)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *