Có lẽ chúng ta thường hay phạm chung một lỗi lầm: Nhận lòng tốt ai đó đã quen, bỗng một ngày họ có chút sơ suất, mình lập tức quên hết những điều tốt đẹp còn lại.
Người ta thường hay nhớ những khiếm khuyết và lỗi lầm của kẻ khác, thích xét nét những khuyết điểm của họ rồi cho rằng người ta không bằng mình, nên càng nhìn càng thấy thiên hạ yếu kém, càng quan sát càng khó lòng chấp nhận.
Thật ra việc nhìn người khác cũng giống như soi gương, nếu mình chau mày trợn mắt, chắc chắn sẽ nhận lại hình ảnh khó chịu. Từ đó cả ta và người đều cảm thấy không vui.
Chút vụng về của người khác trong mắt ta cũng trở nên to tát. Khi không hài lòng nhưng vẫn phải đối diện thì khó chịu như kim đâm vào mắt, gai chích vào da, phải nhổ ra mới thấy thoải mái.
Nhớ lầm lỗi của người là lấy sai trái của họ trừng phạt chính mình, khiến bản thân không vui, suốt ngày sống trong khó chịu.
Vì vậy hãy ghi nhớ những điểm tốt của người, đối với những khiếm khuyết nên khoan dung một chút, lâu ngày sẽ thấy ai ai cũng có điều đáng học hỏi.
Trong lòng chỉ có những điều tốt, thế giới sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.
Ghi nhớ điểm tốt của người, tốt hơn nhiều so với việc ghi nhớ lỗi lầm của họ, rồi ôm trái tim oán giận đau khổ lay lắt trong đời.
(st)