Tiền tài là để tiêu xài, đủ chi dùng là phước đức, bằng quá nhiều sẽ biến thành mối lo lắng bất an.
Nhà cửa là để trú ngụ, đừng biến thành gánh nặng trong đời. Bất luận lớn hay nhỏ, người ở trong đó thấy vui là được. Nhà ở đâu không quan trọng, có hoa thơm cỏ dại chính là vị trí tốt nhất.
Xe cộ là phương tiện đi lại, đừng biến thành công cụ để khoe khoang. Lái xe gì không quan trọng, miễn đi bình an về vui vẻ là được.
Danh thế là kết quả của sự phấn đấu rèn luyện, không phải đặc quyền. Có danh thế vừa phải chính là phúc phận, bởi danh quá cao thế quá mạnh thì cũng khó lòng được yên.
Ăn uống vốn để nuôi dưỡng con người, cũng là một dạng thuốc thang, không nên quá hoang phí. Ăn uống vừa đủ thì bổ dưỡng, bằng quá độ sẽ tổn hại đến cơ thể của chính mình.
Con người sống một đời, rốt cuộc nhận ra được những gì? Cuộc sống không nhất thiết phải quá sung túc giàu sang, mà chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa.
Hạnh phúc không đến từ sự so bì với người khác, mà dùng tâm từ từ cảm nhận. Niềm vui vững bền không đến từ bên ngoài, mà xuất phát từ nội tâm của mỗi người.
(st)