Một ngày nọ Đức Phật cùng các vị đệ tử của Ngài đang trên đường đi từ thị trấn này đến một thị trấn khác. Đó là những buổi đầu truyền Pháp của Ngài. Trên đường họ tình cờ đi qua một hồ nước. Đức Phật và các đệ tử dừng lại, Ngài nói với một trong các vị đệ tử: “Ta thấy khát rồi, con hãy lấy một ít nước từ hồ nước lên cho ta”.
Vị đệ tử đó làm theo, khi đến hồ ông thấy một chiếc xe bò đang đi băng qua hồ nước làm nước bị vẩn đục và xáo động. Vị đệ tử nghĩ thầm: “Làm sao mà mình có thể đưa chỗ nước có bùn này cho Ngài uống được!”.
Vì vậy ông trở lại và nói với Đức Phật: “Thưa, nước ở đó rất đục, con không nghĩ là Ngài có thể uống được”. Nửa tiếng sau Đức Phật lại nói vị đệ tử này quay lại hồ và lấy cho Ngài một ít nước để uống. Vị đệ tử này tuân lời và quay trở lại hồ nước.
Lần này cũng vậy ông thấy hồ nước vẫn vẩn đục. Ông quay trở lại và nói với Đức Phật điều giống như lúc trước đã nói. Một lúc sau, Đức Phật tiếp tục nói vị đệ tử đó quay trở lại hồ nước. Người đệ tử này đến hồ nước và thấy hồ nước đã hoàn toàn sạch và trong với làn nước mát lành. Bùn đất đã lắng xuống và làn nước phía trên mặt hồ đã có thể uống được. Ông lấy một ít nước vào bình và mang lại cho Đức Phật.
Đức Phật nhìn bình nước, rồi lại nhìn lên vị đệ tử và nói: “Con đã thấy điều con làm để cho nước trở nên trong lành rồi chứ, con đã để mặc nó như vậy…và bùn đã tự nó lắng xuống – sau đó con có nước sạch để uống. Tâm trí của con cũng vậy! Khi lo lắng, con hãy để mặc nó. Hãy cho nó một chút thời gian và nó sẽ tự ổn định. Con không cần phải nỗ lực làm bất kỳ điều gì để làm cho tâm trí trầm tĩnh trở lại. Điều đó sẽ tự đến và không cần bất cứ nỗ lực nào cả”.
(st)