Soi mói lỗi lầm kẻ khác, chính mình đã không tốt; trách móc sự thiếu sót của người, tự thân đã là điều không hay; dùng tâm lượng bản thân đánh giá người khác thì không ai là hoàn thiện.
Rắp tâm đẩy đối thủ vào đường cùng, không thể khiến họ đi vào tuyệt lộ mà chỉ hại mình hết đường rút lui; chăm chăm dòm ngó chuyện tốt xấu thiên hạ không thể khiến ai mất mát điều gì, mà chỉ làm bản thân không còn thời gian ngẩng đầu nhìn trời cao đất rộng.
Người quá độc đoán sẽ không có bạn bè; lòng quá ích kỷ chỉ khiến mình mỏi mệt. Chỉ có tình thương mới tạo ra tình nghĩa, mới có thể bao dung được cả thế giới.
Lúc có thời gian nên ngồi yên phản tỉnh lỗi lầm; khi rãnh rỗi đừng bình luận chuyện tốt xấu thiên hạ.
Lời nói dù không trực tiếp hại thân, nhưng rất dễ gây tổn đức. Nghiệp ác của miệng không gì lớn hơn tội vu khống. Nên thận trọng mở lời, tránh nói những chuyện không có, dù đùa giỡn cũng nên có chừng mực.
Tố cáo người cũng đừng nên nói tận, giữ lại chút khẩu đức; trách mắng người nhớ đừng quá cay nghiệt, giữ lại chút độ lượng.
Dù có lý cũng đừng truy đến đường cùng, giữ lại chút khoan dung, xử lý việc đừng làm quá gay gắt, giữ lại một đường lui.
Chấp nhận người khác là mở ra cơ hội cho mình, cảm thông với xung quanh mới giúp bản thân trở nên rộng lượng.
Một người khoan dung là bởi biết dùng trái tim thiện lành đối xử với cuộc đời; một người có tố chất là do luôn đem lòng tôn trọng ứng đối với kẻ khác; một người có tu dưỡng thể hiện qua thái độ ôn hòa với mọi người và việc.
Biết nghĩ đến người khác mới đáng được mọi người quan tâm; có tôn trọng đối phương thì mới được cuộc đời trân trọng. Dùng tâm thái nhẹ nhàng đối xử với tất cả thì lòng mình tự nhiên cũng trở nên thư thái.
Không tranh không giành sẽ không lo không sợ…
(st)