Xóm tối có 1 cậu bé tên Hoàng. Cậu là là một cậu bé sinh ra trong một gia đình quyền quí và giàu có. Nhưng vì lý do hộ khẩu phường nào theo học ở đó, nên cậu không được học ở trường điểm .
Là con trai một, nên cậu được cha mẹ rất cưng chìu, mặc dù học tiểu học nhưng mỗi ngày đi học cậu được cho tiền ăn vặt đến 10.000đ (tương đương 100.000đ thời bây giờ)
Trong lớp Hoàng có một cô gái nhà nghèo, cha có vợ bé và mẹ cô sau đó cũng có chồng bỏ cô lại cho bà ngoại đã trên 80 tuổi. Cô rất ham học, hàng ngày cô đi nhặt ve chai về bán để nuôi bà và có tiền lo cho việc học hành, nhưng cũng không đủ trang trãi nên có bữa cô đi học bụng lép xẹp, còn gương mặt thì phờ phạt vì đói.
Một hôm đang ngồi học kế bên Hoàng mà bụng cô cứ reo liên tục. Một lúc sau đến giờ chơi Hoàng mua 2 ly nước đến mời cô bé và hỏi: Bạn bị bệnh gì, sao mình nghe bụng bạn kêu quá vậy. Cô bé lặng thinh một lúc bỗng hai hàng nước mắt tuôn ào ạt như dồn nén bao ngày. Cô đã bày tỏ cho Hoàng nghe tất cả về hoàn cảnh mình, nghe xong Hoàng cười như đã giải tỏa được thắc mắc trong lòng, cậu vỗ vai bạn gái nói: “chuyện nhỏ” , bạn cứ lo cho bà nhưng cho mình giúp bạn mỗi ngày 2 bữa ăn nhé. Cô gái mắt ngấn lệ lặng thinh tỏ vẻ đồng ý.
Rồi đến một ngày kia bà ngoại cô gái bệnh nặng, ngoài 2 bữa cơm cho bạn, cậu còn giúp cô gái tiền thuốc thang cho bà. Một hôm, cậu về nói dối mẹ: Mẹ ơi lúc này giữa giờ học con hay bị đói, mẹ có thể cho con mỗi ngày 50.000đ được không mẹ? Người mẹ nghĩ con mình đã lớn nên ăn nhiều là chuyện bình thường nên bà cũng không quan tâm, đến khi tiền thuốc bà tăng càng nhiều thì đồng nghĩa cậu xin tiền mẹ ngày càng nhiều hơn.
Một ngày kia, bà âm thầm vào căn tin trường học hỏi xem có thât con mình đã tiêu tiền ăn không, thì bà mới vỡ lẽ ra là cậu ấy mỗi ngày chỉ uống vỏn vẹn 1 ly nước. Lúc nầy bà thực sự lo lắng, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu bà về cậu con trai . Thế là tối hôm ấy bà cùng chồng kêu Hoàng ra gặn hỏi, nhưng Hoàng nhất định không hé môi về cô bạn, cuối cùng bà hăm: Lúc đó gia đình theo dõi lúc đó mới biết sự thật. Lúc đó Hoàng quỳ sụp xuống chân mẹ kể hết hoàn cảnh của bạn mong cha mẹ cứu giúp. Ông bà thực sự xúc động trước tấm lòng của con. Họ yêu cầu Hoàng dẫn đến nhà cô bé rồi tức tốc đưa bà ngoại cô bé vào bệnh viện chữa trị. Họ còn tạo điều kiện cho cô bé ăn học đến lớn.
Từ ngày ba mẹ giúp đõ bạn, Hoàng trở nên lạc quan hơn, chuyên tâm vào chuyện học hành nên cậu học rất giỏi.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Cô cậu đã tốt nghiệp đại học và xin vào làm cùng một công ty nước ngoài. Cô gái càng lớn càng xinh đẹp và thông minh và cùng làm chung 1 chỗ. Tình bạn từ nhỏ cho đến tình đồng nghiệp đã đưa họ gần gũi nhau hơn.
Đám cưới của Hoàng và cô gái được diễn ra hoành tráng. Tay trong tay hạnh phúc bên Hoàng cô gái chợt nói với lòng mình: ước gì bà còn sống để nhìn thấy chồng của cháu là ai. Bà nhất định sẽ ngậm cười nơi chín suối.
Ở đời khi mình gặp ai khó khăn mình cứ giúp đừng nghĩ là người đó có trả ơn hay không. Cứ cho đi rồi bạn sẽ nhận lại. Cậu bé Hoàng ngày xưa đã nhận lại hạnh phúc từ những hộp cơm ân tình từ ngày xưa đó..!
(st)