Thông thường, làm vạn việc tốt cũng không ai nhớ, nhưng chỉ cần chúng ta phạm phải một sai lầm, thì ngay cả việc hít thở cũng sẽ bị soi xét.
Cho nên làm người, không cần quá để tâm đến cái nhìn của kẻ khác. Hãy sống vì ngày mai tươi đẹp, không hổ thẹn khi nghĩ về mình hôm nay.
Thời gian là con đường một chiều, đã đi qua rồi thì không thể quay lại. Cuộc sống đôi khi rất giản đơn, khi đã lựa chọn thì đừng nên hối tiếc.
Con người nhiều lúc rất mâu thuẫn: mong muốn được cảm thông nhưng cũng sợ người khác nhìn thấu.
Trên đời có một số việc nghĩ nhiều thì đau đầu, nghĩ thông rồi thì đau lòng.
Nếu ai đó có ý đợi, chắc chắn sẽ đợi được đến cùng; còn người đã vô tình thì khi bạn vừa quay lưng, đã vội nắm lấy bàn tay khác.
Thật ra trên thế giới này người nhìn bạn cười có thể rất nhiều, nhưng trong lòng thật sự có bạn thì lại rất ít.
Nếu lỡ bị tổn thương trong quá khứ rồi thì thôi, dứt khoát đừng đưa gánh nặng đó đến tương lai. Cái đã chết đi thì không nên níu kéo, cũng đừng quá hoài vọng.
“Trưởng thành” là một từ chất chứa những thương đau. Nó không hẳn chỉ là cái đạt được mà chắc chắn phải đánh đổi đi nhiều thứ.
Có những con đường chỉ có thể đi một mình, khó khăn gian khổ không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Hãy trân trọng những giây phút ấy, vì dù sao chúng ta cũng chỉ có một đời để sống.
Hãy thôi ảo vọng xa xôi, không cần lo buồn chuyện đã qua, chẳng nên mơ mộng việc chưa tới, hướng trọn tâm tư về hiện tại, giây phút này, chính là bình an!
(st)