Chúng ta, trọn một đời không thể nói chỉ yêu một ai đó, rồi thôi. Nhưng chắc hẳn sẽ có một người khiến ta cười rạng rỡ nhất, khóc thảm thiết nhất và nhớ nhung dai dẳng nhất.
Đồ mua rồi không cần so giá cả; ăn xong rồi hối hận có ích gì? Đã thương yêu thì không nên hoài nghi, chia xa rồi cũng đừng gieo oán thán.
Yêu sai một người cũng giống như chọn một đôi giày không phù hợp, mang vào thì đau chân, bỏ đi thì lại không đành. Nhưng vì chút “không đành” đó mà làm đau suốt đoạn đường phía sau của mình thật không đáng.
Một người ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không khống chế được thì dù có cho họ cả thế giới, sớm muộn gì nó cũng bị tiêu tan!
Trong đời, điều đáng buồn nhất là thân thiết rồi lại trở nên xa lạ, quá nghiêm túc lại nhận lấy khổ đau, vì tin tưởng mà bị người lợi dụng, ban đầu ân cần sau lại hóa ra hờ hững!
Tình cảm cũng giống như nắm cát trên tay, càng bóp chặt bao nhiêu, cát càng tuôn chảy nhanh bấy nhiêu.
Người ta đôi khi hoài niệm về quá khứ không phải vì nó quá đẹp, mà bởi chúng không thể quay lại lần nữa. Nhưng nếu có thể quay lại, liệu có gì khác hơn?
Vì thế cuộc sống cần nhìn thẳng về phía trước. Nếu không tìm được lý do để tiếp tục kiên trì, hãy nhớ đến động cơ khiến mình chọn lựa và bắt đầu, như vậy cuộc sống sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trên đời, vốn không có người nào là không thể rời xa, cũng không có vết thương nào là không thể liền sẹo, chỉ là chúng ta đành lòng hay không mà thôi.
Người đồng hành với bạn không có nghĩa khi bạn cần đến là họ sẽ xuất hiện; người quan tâm bạn không phải vì họ không có việc cần phải lo!
Tình cảm, dù sâu sắc đến đâu cũng không thể chấp nhận sự lơ là; tấm lòng, dù nhiệt tình thế nào cũng không thể chịu đựng sự lạnh nhạt. Đừng chờ đến lúc người quay lưng mới giật mình tỉnh ngộ; đừng đợi đến khi lòng tổn thương mới gấp rút bù đắp.
Thế gian rộng lớn, có duyên tao ngộ đã là điều không dễ dàng; trái tim nhỏ bé, có thể dung chứa bạn đã là điều kỳ diệu, nên biết cách giữ gìn!
Tình cảm không phải một sớm một chiều mà hình thành, cũng không thể một giây một phút mà có thể tiêu tan. Lòng người dần dần xa lạ, cảm tình mới từ từ phôi phai.
Trong mắt người không có hình bóng mình, vương vấn để làm gì? Trong lòng họ không còn vị trí cho bạn, nghĩ đến để làm chi? Người có sự tự tôn, đừng để bị chà đạp; tâm có sự cảm nhận, nên biết cách lắng nghe!
Tình cảm cũng không phải một người mà có thể giữ được. Nếu không có bạn đồng hành, nó sẽ là gánh nặng chỉ mình ta đơn độc giữa mưa gió cuộc đời.
Hiện tại như vậy thì tương lai cũng không thể khác hơn. Nên biết giúp lấy mình, đặt nó xuống rồi tiến về phía trước, bạn sẽ nhìn thấy ngày mai trong sự khoan khoái nhẹ nhàng.
(st)