Bài Học Cuộc Sống, Sưu Tầm

Hãy mỉm cười nhìn cuộc sống một cách nhẹ nhàng hơn

When the Buddha Wept Blood There was once a village which flourished by the sea. It even had a port where not only fishing boats but also trading ships docked. Unfortunately, its residents became lazy and enjoyed nothing more than drinking wine and joking. There was a kindly old woman who ran a small tavern near the waterfront. It was always packed with customers, so she made a good living. One day, just after she opened the tavern doors to prepare for the first onslaught of customers, an old man in tattered clothes came into the tavern. "Excuse me, I can see you're just opening, but do you have something I could eat? I'm very hungry," he said very humbly. The old woman could tell from his appearance that he could not pay, but she told him to sit down and she would get him something. She served him a large bowl of rice, a bowl of soup, a roasted fish, several side dishes and a bowl of rice wine. The man ate hungrily, and when he finished, he wiped his mouth with his hand, stood up and slowly said, "That was very good. Thank you very much, but... I'm very sorry. I don't have any money. How can I pay you?" "Think nothing of it," said the old woman. "You were hungry and I fed you. I was glad to be able to do it." The man didn't move. He stared at the old woman's face as though in a daze. Then he blurted out, "Let me tell you something important. Start preparing enough food to do you for four days and when that stone Buddha on the mountain in front of here weeps blood, take the food to the top of that mountain and stay there. If you don't, you will surely die. I read it in your face." So saying, the mane left. The old woman did not question what the fortuneteller told her, but immediately began preparing food supplies. Several times throughout the day she climbed up the mountain to see if the Buddha was crying or not. Thinking she should not keep this information to herself, she told the fortuneteller's words to all the men who came into the tavern so that they could survive whatever catastrophe was to befall them. The men only laughed and made jokes about "the crazy old woman." Then, a man said, "Let's play a trick on her. What do you say we..." The other men agreed and so that evening they went up the mountain and painted red tears on the stone Buddha. The next morning, shortly after sunrise, the men went to the tavern. They banged on the door and shouted, "It's happened! It's happened! The Buddha is crying tears of blood!" The old woman opened the door and shouted at the men, "You should get going! Quick! Head up the mountain!" "We will," said one of the men. "But first we have to prepare some food. You go on first." The old woman put the bundle of food she had prepared on her head and hurried off. The men watched her go up the mountain until she was out of sight and then they went into the tavern. "Let's drink up," shouted one of the men. "The place is ours." Even though it was early morning, the men began to drink and laugh about the trick they had played on the old woman. They had emptied many jugs of wine when they suddenly heard a roaring sound. They threw open the tavern doors just in time to see a huge wave rolling toward them. In a flash they realized that the old woman was right, but it was too late. The sea crashed down on the men, the tavern and everything around it. The whole village was swept away by the tidal wave and swallowed up by the sea. The old woman was the only survivor. ~ from the Korean Folk & Fairy Tales Gwaneumsa, Jeju-si, Jeju-do, South Korea.

Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, nếu có duyên, sẽ đi cùng nhau một đoạn đường. Nhưng cuộc đời dài thế, có trăm ngàn ngã rẽ, kiểu gì cũng có người phải rẽ trước. Và thế là mỗi người lại tiếp tục đi con đường của mình, có thể gặp lại ở một ngã rẽ nào đó, cũng có thể không bao giờ gặp nữa.

Mỗi cuộc gặp, mỗi đoạn đường, mỗi người đi cùng ta một đoạn đường, đều có ý nghĩa với ta. Cho dù đó là người cùng ta chơi chung những trò chơi ngày thơ bé, cùng ăn chung một cái bánh con con, cùng khóc vì mẹ mắng, cùng tay lấm mặt lấm cười vui, rồi lớn lên, mỗi đứa một chí hướng, một con đường, một ước mơ, rồi xa nhau và không bao giờ gặp lại.

Ngày bé những ước mơ trong trẻo thường giống nhau, lớn lên thì mỗi đứa một quan niệm sống, những gì bạn cho là hạnh phúc, với ta có thể là tầm thường, những gì ta theo đuổi, với bạn có thể là viển vông. Đi mãi, đi mãi, rồi quay nhìn lại, điều chung duy nhất chỉ là kí ức, kí ức lấm lem màu mực trên quần áo và nụ cười vỡ ra trong veo trưa hè…

Cho dù đó là người bạn thân thiết đã chia sẻ cùng ta những nước mắt, nụ cười của rung động đầu đời, để rồi vì một vài hiểu lầm mà xa dần nhau, mà không thể hiểu nhau, bên nhau thêm nữa. Người ta nói tình bạn của con gái giống như một quả bóng, nhìn thì rất đẹp, nhưng chỉ cần một cái gai nhỏ châm vào cũng đủ nổ tung.

Thế gian có gì là mãi mãi bền vững, huống chi hai con người vốn không chung gì cả ngoài cảm giác thân thiết, hiểu nhau, cảm thông. Đến khi không còn cảm giác đó nữa thì tình bạn tan vỡ và người ta rời xa nhau…

Cho dù đó là người bạn trai đầu tiên, mối tình đầu trong sáng và vụng dại, khi người ta yêu mà chỉ biết là yêu thôi. Tình cảm đó sẽ theo suốt cuộc đời, cho dù không nguyên vẹn. Giống như một chiếc bình pha lê đẹp nhưng mong manh, dễ vỡ, và tuổi trẻ với sự hiếu thắng, ngây thơ, thiếu sâu sắc đã làm nó vỡ thành ngàn giọt nước mắt, nhưng người ta gói ghém ngàn giọt long lanh ấy vào hành trang của mình và mang theo.

Mối tình đầu thiêng liêng đến nỗi, lúc đó, ai dám nói đó không phải là tình yêu thực sự, rằng mình không trân trọng, không sẵn sàng dâng hiến cả tuổi trẻ, cả cuộc đời cho nó, nhưng sau này khi bước vào những tình yêu khác, mới hiểu rằng lúc đó tình yêu đầu chưa đủ sâu sắc để ta hiến dâng, hi sinh. Đó chỉ là thứ tình cảm trong trẻo và đẹp đẽ như ban mai, như mùa xuân thôi. Nhưng cuộc đời còn có nắng sớm, mưa chiều, còn có mùa hạ rực rỡ, mùa thu dịu dàng, mùa đông lạnh giá…

Cho dù là người yêu, người cùng ta đốt cháy tim mình với đam mê, ngọt ngào, nhớ nhung, cay đắng. Có cô gái nào khi yêu không mong muốn được cùng nắm tay người yêu đi đến cuối con đường đời, nhưng không phải ai cũng có may mắn ấy. Có những người trước khi gặp được người sẽ cùng mình đi đến chặng cuối cùng sẽ phải đi một mình rất lâu hoặc chia sẻ những đoạn đường ngắn với một vài người khác.

Thế gian rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu người sẽ đến, biết ai là người xa lạ, ai sẽ cùng ta đi đến chặng cuối cùng? Có lẽ chỉ có định mệnh và sự nhạy cảm của con tim mới có thể trả lời, nhưng cả hai đôi khi cũng nhầm…

Cuộc đời dài như vậy, có trăm ngàn ngã rẽ, ắt sẽ có người phải rẽ trước. Có người chung đoạn đường dài, có người chia đoạn đường ngắn. Có người trở thành xa lạ, có người sẽ gặp lại nhau. Chưa đi đến cuối con đường cũng khó mà biết người đó có cùng ta mãi mãi? Nhưng con người dường như có một linh cảm khi gặp ai đó, rằng đó chính là người sẽ mãi đi cùng ta trên con đường đời thăm thẳm này…

Dù sao đi nữa, dù ngắn dù dài, dù thành xa lạ hay thân thiết, mỗi một người đến trong đời ta, đi chung với ta một chặng đường đều đáng trân trọng. Họ đã là một phần đời của ta.

(st)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *