Thời gian trôi đi rồi cách nhìn nhận về cuộc sống ở mỗi người rồi cũng sẽ khác, chúng ta cũng chẳng thể giữ mãi cho mình vẻ bình yên bên cạnh giữa những thăng trầm đổi thay.
Hạnh phúc hay không do bản thân ta lựa chọn
Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người xung quanh..
Cứ sống và trải nghiệm về cuộc đời, sẽ có những lúc ta nhận ra rằng kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Hạnh phúc hay không điều đó phụ thuộc vào quan điểm tự mỗi người. Nếu như ta nghĩ rằng đó là vấn đề khó khăn thì suy nghĩ và cảm xúc của ta cũng sẽ trở nên tiêu cực như thế. Nhưng nếu như ta thử thay đổi cách suy nghĩ của mình, nhìn nhận chúng ở một khía cạnh khác thì kết quả sẽ trở nên hoàn toàn khác hẳn, có người từng nói tư duy đúng sẽ có hành vi đúng.
Có hiểu mới có thương. Không hiểu biết thì không thể thương yêu
Đã bao giờ ta tự đặt mình vào vị trí của nhau? Lòng tin, sự ngờ vực… ừ, nó cũng mong manh và vô thường thật. Nay trắng mai đen rồi ngày kia lại trắng.. Mắt không thấy, tai không nghe, miệng không nói có lẽ sẽ tập trung hơn vào những gì cần phải làm. Còn lại thì tùy duyên. Vốn dĩ mọi thứ đều bắt đầu từ con số không mà. Con số không vốn luôn tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và tìm thấy trong mình những xúc cảm tự bản thân.
Bởi vậy, hiện tại mới chính là cuộc sống của ta, đáng trân quý từng giây từng phút. Vì vậy, đừng để hiện tại trôi qua vô nghĩa, hãy trân trọng chúng nhất có thể, đừng quá đoái hoài về quá khứ và chẳng nên quá lo lắng về tương lai. Hãy nuôi dưỡng cho mình cảm xúc thương yêu khi có thể. hãy tha thứ, bao dung khi có thể, bởi có thể chỉ một giây phút nữa thôi những điều này sẽ trở thành không thể…
Cứ đi đi rồi sẽ đến
Còn nhớ trong một lần tâm sự với những người bạn trẻ tôi từng nói “Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà ta có thể tận hưởng từng bước khám phá. Và hạnh phúc không phải là cảm giác khi tới đích mà là trên từng chặng đường đi. Vì cuộc đời là những chuyến đi, hãy cứ đi đi để tìm thấy chính mình giữa cuộc sống, giữa con người, giữa những tình yêu thương…”.
Trong cuộc sống hiện hữu của chúng ta, có những người đã không tự quyết định cho mình được mục tiêu sống mà cứ trông chờ vào số phận, họ đã kỳ vọng quá nhiều vào điều mà họ không thực sự hiểu rõ về bản chất, thực ra số phận không phải là sự an bài mà chính là sự lựa chọn. Không phải chúng ta chờ đợi điều gì từ số phận mang đến mà là chúng ta cần phải thực hiện nó để tạo ra số phận cho riêng mình. Triết lý đạo Phật thể hiện rõ quan điểm “Đức năng thắng số” là để chỉ nên điều này, người có đức và làm nhiều việc thiện duyên sẽ thay đổi được số phận của riêng mình.
Những người thông minh sẽ lựa chọn đi đường thẳng thay vì đường vòng vì đó là con đường ngắn nhất. Còn người rộng lượng sẽ lựa chọn đi đường vòng thay vì đường thẳng vì ở đó có nhiều cảnh đẹp. Đường đi không phải ở dưới chân mà chính là từ trong tâm. Khi tâm ta không phiền não thì không ai có thể làm ta phiền não được. Khi ta không thể buông bỏ đó chính là tự đem phiền não đến cho mình..
Đức Phật từng nói: “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi” và ngọn đuốc đó là tự thân của mỗi người chúng ta. Khi ta hiểu được hành động, lời nói, suy nghĩ của bản thân mình thì ta sẽ sống một đời sống chân thật thanh tịnh và khi ta biết sống vì người mà không vì mình thì sẽ không bao giờ chiêu cảm đau khổ. Hạnh phúc là những cái mà chúng ta sẵn có, cảm nhận được chứ không phải là cái mà chúng ta chạy đi kiếm tìm.
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình!
Thời gian trôi đi rồi cách nhìn nhận về cuộc sống ở mỗi người rồi cũng sẽ khác, chúng ta cũng chẳng thể giữ mãi cho mình vẻ bình yên bên cạnh giữa những thăng trầm đổi thay. Nhưng cuộc sống là vậy, là sự trưởng thành, là khoảng thời gian mà con người ta học cách đối diện, chấp nhận và vượt qua nó. Là muôn vàn chữ nếu và không ngờ, muôn vàn điều đơn giản xung quanh ta mà ta không nhận ra, muôn vàn những lời không dám nói, muôn vàn những việc chưa kịp làm để rồi khi thời gian đưa tất cả trôi đi…
Đã không ít lần ta quay cuồng với cuộc sống mưu sinh, bon chen biến đổi theo từng ngày liên tục, mà ngay đến bản thân ta còn không nhận ra được là mình đang làm gì, làm như thế là đúng hay sai. Giữa cuộc sống này ta như một hạt bụi, luôn trăn trở băn khoăn về số phận của chính mình. Chúng ta có thể cho đi nhiều, làm việc nhiều, mơ ước nhiều, gom góp nhiều để có một cuộc sống ấm êm. Nhưng rồi, khi tất cả lắng xuống, đã bao giờ ta tự hỏi “cuộc sống đã đem đến cho ta những gì, ta cần điều gì từ cuộc sống?”
Đôi khi, cần dành ra cho mình một khoảng lặng để chiêm nghiệm lại giá trị sống đúng đắn từ đó thiết lập cảm xúc thật cho bản thân, để biết ta đang sung túc hơn bao nhiêu người khi có những bữa ăn đầy đủ, hạnh phúc hơn những mảnh đời bất hạnh quanh ta khi còn nơi để đi, còn chốn để về. Thử một lần đối diện với chân Tâm của chính mình rằng trong cuộc sống này, đến giờ ta đã làm được gì cho bản thân?
Và đã giúp được gì cho cộng đồng, những người khó khăn quanh ta? Hay ta thường xuyên than vãn về cuộc sống khi gặp khó khăn, bế tắc? Vậy nên, khi còn có khả năng quyết định cho cuộc đời mình thì xin đừng bao giờ than vãn về cuộc sống của mình khi ở ngoài kia còn nhiều người khó khăn hơn bạn gấp ngàn lần.
Học theo lời dạy của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi…” để hiểu rõ hơn sống trong cuộc sống này, mỗi người chúng ta cần phải biết quan tâm, giúp đỡ những người xung quanh, từ những việc làm nhỏ nhặt nhất thì cuộc sống đó sẽ trở nên kỳ diệu và ngập tràn cảm xúc thiện. Hãy sống làm sao để người với người gần nhau hơn… Đó mới là hạnh phúc thực sự của cuộc đời.