Nghe lời Phật dạy về tình duyên sẽ giúp chúng ta hiểu thêm và trân trọng những mối nhân duyên trong đời. Mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ suốt đời không thể quên, đó là duyên phận.
Đôi khi những người hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau.
Nhiều người có thể hài hòa với nhau, nhưng không thể gần nhau.
Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành.
Như là “có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Người ta thường nói, duyên do trời định, phận do nhân định.
Đúng như vậy, gặp nhau là ý trời, bên nhau là ý người.
Dựa vào đôi bên gìn giữ, phát triển thì duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm.
Nhưng duyên phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết?
Một năm, năm năm, hay cả đời?
Hết thảy chúng ta đều không thế đoán được.
Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận.
Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy.
Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng.
Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
Đức Phật từng nói, kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này 1 lần gặp thoáng qua.
Mất đi rồi cũng không nên ủ rũ, càng không thể cảm thấy cả thế giới sụp đổ vì duyên đã hết, phận đã đứt, cưỡng cầu chỉ thêm đau lòng.
Người mất đi nhất định không phải người thích hợp nhất, vật mất đi nhất định không phải vật tốt đẹp nhất.
Mất đi chỉ chứng minh rằng ta với người chẳng qua là cùng nhau đi một đoạn đường, gặp rồi chia, li rồi hợp.
Nhân duyên của con người đáng quý là thế, ngắn ngủi là thế nhưng khi có được lại không trân quý, chỉ mất đi rồi mới hối hận nhưng đã quá muộn, một đi không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ.
Cho nên dù nhiệt tình như lửa, ngọt ngào như hoa, ôn hòa như nước thì cũng là đoạn tình cảm đã qua, duyên phận đã đi tới cuối đường.
Hãy buông tay cầu thanh thản.